Site menu
DANH MỤC
Tin trong nước [47]
Tin thế giới [44]
Bất động sản [45]
Phong thủy [5]
Thể thao [4]
Pháp luật [14]
Vi tính [11]
Ô tô - xe máy [17]
Video clip [7]
Doanh nhân [20]
Cấm cười [2]
Kinh doanh [15]
Khoa học,Chuyện lạ [10]
Tâm tình - chia xẽ [34]
NNC Phan Thị Bích Hằng [26]
Đăng ký mua bán BĐS

Mua nhà ,bất động sản
Bán nhà ,bất động sản
Cho thuê nhà
xem ngày tốt - xấu .
Statistics

Total online: 1
Guests: 1
Users: 0
Lane Bryant Clothing
Total
Main » 2011 » June » 8 » Con đã 'cải tà quy chánh' rồi ba ơi
Con đã 'cải tà quy chánh' rồi ba ơi
5:13 AM

Có một đứa giống tôi, cũng quý tử con nhà giàu, cũng học hành bê bết chỉ lo ăn chơi, hình như do cùng quan điểm nên thân thiết lắm. Một ngày kia, đang café như thường lệ với nó, vừa nhấp ngụm nước thì tiếng phone vang lên, mẹ nó gọi...

Hôm nay lỡ uống tí rượu, mờ mắt không học được, thôi kiếm gì đó xả hơi cho tỉnh rồi học tiếp... Lang thang internet, coi hài, đọc truyện, tự sướng vài tấm hình up facebook. Hồi cũng chán, định lục lọi trong cái lap tìm những gì dư thừa bỏ bớt cho trống trải, vô tình tôi click vào một thư mục mà cách đây vài năm nó từng đi vào quên lãng "Familly"- nơi mà tôi chứa tất cả những gì liên quan đến gia đình: hình ảnh, video, hay những entry mà mỗi khi buồn hay tức giận chuyện nhà tôi đều quẳng vào đấy.

Say sưa ngồi ngắm lại những kỷ niệm, có hơn 1.000 file với đủ thứ hình ảnh video... Đang nhoẻn miêng cười với quá khứ tươi đẹp ấy, thì bất chợt tôi lặng người đi khi nhìn lại tấm hình mà ba mẹ ẵm ba chị em lúc tôi mới 2-3 tuổi, lúc này ba mẹ gần 40 rồi nhưng nhìn còn trẻ lắm lại ốm nữa, khó khăn quá mà, đã nghèo mà còn phải nuôi tới ba đứa con ăn học... Đến đây tôi ngó qua ngoảnh lại, soi mình vào gương. Đã 20 năm rồi, nhanh thật, mới ngày nào mình còn được ẵm trên tay mà giờ đã "tồng ngồng" thế này. Phút chốc, tôi liên tưởng tới những nếp nhăn xuất hiện ngày càng nhiều trên khuôn mặt ba mẹ, 60 - cái tuổi đáng lý ra đã ngồi chễm chệ trên ghế coi phim ẵm cháu rồi, nhưng sao vẫn còn còng lưng làm việc? Để làm gì nhỉ? Uhm để nuôi cho thằng "tồng ngồng" như tôi ăn học tiếp ở cái tuổi 24...

Giờ nghĩ lại mới trách bản thân, nếu ngày xưa không cãi lời ba, không lêu lổng ăn chơi, tập trung học hành, thì bây giờ đã nên thân nên người, đã có thể kiếm tiền để nuôi ba mẹ, không để ba mẹ cực nhọc nữa. Nhưng nếu biết trước chữ "nếu” "thì” đã không như bây giờ, ngồi học thi lại đại học, nhồi nhét kiến thức quá độ bệnh lên bệnh xuống... Đấy, con cãi cha mẹ là thế đấy:

Thời tiểu học: "Ráng học sau này thành người nghe con” – "dạ!” nghe lời, học giỏi.

Thời trung học cơ sở: "Ráng học nghe con, sau này đỡ khổ như ba mẹ” - "dạ!” nghe lời vẫn học giỏi nhưng bắt đầu biết tự phụ.

Thời trung học phổ thông: "Ráng học nghe con, ba mẹ đặt hết niềm tin vào con” - "dạ!”. Lớp 10, 11 vẫn giỏi, lớp 12 cũng "dạ!” nhưng tự phụ vì ta đây thông minh học giỏi, bắt đầu biết đi chơi rồi bị níu kéo, kết quả bị khống chế vài môn xuống đến trung bình. Thời gian đó, đã một lần tôi thấy ba quay đi rươm rướm nước mắt…

Thi đại học: "Ráng vào đại học nghe con” – "Đại học chả có gì phải vào, con muốn học Aptech, con khoái vi tính, học trong này mai mốt ra làm nhiều tiền hơn”. Đấy lần đầu tiên tôi cãi với ba, và đương nhiên quý tử thì muốn gì được nấy...

Hai năm đầu xa mẹ xa cha ở cái xứ lạ quê người, ăn chơi sa đọa, học hành thì cứ nghỉ, mười năm gắn liền với cái máy tính thì lâu lâu đi học một buổi là đủ đậu, chính vì những ảo tưởng như vậy mà khiến ba phải nhiều phen dở khóc dở cười vì thằng con trai cưng…

Từ hai bàn tay trắng gầy dựng nên sự nghiệp, làm ngày làm đêm không dám ăn không dám mặc, chắt chiu dành dụm để trở thành một hộ khá giàu trong xã, nuôi con ăn học nên người, điều đó khiến ba tự hào, nhưng… Tự hào bao nhiêu đặt niềm tin bao nhiêu, đều bị thằng con cưng đạp đổ, ai mà không xót. Cũng thời gian ấy, đã một lần ba không kiềm được nước mắt ngay trước mặt tôi, khi tôi phạm sai lầm nghiêm trọng, lúc đó thấy ba khóc, tôi chả có cảm giác gì, chỉ biết cầm tiền rồi đem đi… Lúc ấy tôi nghĩ gì nhỉ? Ba mẹ làm ra được nhiều tiền thì mình xài, sau này cho dù học hành chẳng ra gì cũng có ba mẹ đỡ đầu, lo lắng gì cho thêm mệt thôi cứ ăn chơi cho đã, sau này học cho đỡ phí tuổi trẻ.

Tôi ôm trong lòng những suy nghĩ sai lầm ấy để mặc thời gian trôi đi, ba mẹ vẫn cứ cặm cụi làm, vẫn nói những điều hay lẽ phải, tôi thì vẫn cứ chơi, học thì vẫn học, bằng thì vẫn có bằng, nhưng hình như chất lượng thì chả vào đâu. Bốn năm, nào Aptech, nào NIIT, cả Ispace, tốn biết bao nhiều tiền của vẫn chả thấy đầu ra, ba mẹ hỏi tôi cứ gãi đầu "con muốn học tiếp” mà chả biết học cái gì, chỉ nghĩ là muốn ở lại để ăn chơi thế thôi.

Thời gian ở đây, tôi quen nhiều bạn lắm. Có một đứa giống tôi, cũng quý tử con nhà giàu, cũng học hành bê bết chỉ lo ăn chơi, hình như do cùng quan điểm nên thân thiết lắm. Một ngày kia, đang café như thường lệ với nó, vừa nhấp ngụm nước thì tiếng phone vang lên, mẹ nó gọi "Gọi con có gì không? Đang đi chơi” - lần nào cũng thế, nó bắt máy và nói lớn vào cái điện thoại mắc tiền, nhưng sau đó mặt nó chợt tái lại rồi quát lớn "Đang ở đâu?” rồi vội cúp máy, cuống cuồng tìm chìa khóa phóng ra khỏi quán, tôi chạy theo kéo nó lại "mày làm gì vậy?”, "cha tao mất rồi”, nó vừa nói vừa thở hổn hển.

Hai thằng phi xe như bay về nhà, vừa bước xuống xe nó đã lao vào trong chỗ người cha nằm, quỳ mọp xuống và bắt đầu gào thét. Theo như nó kể thì chưa bao giờ nó lo lắng hay khóc cho cái gia đình này, thế nhưng đấy là lần đầu tiên từ khi quen nó, tôi thấy nó khóc, nhiều, nhiều lắm… Nhìn cảnh đấy, tôi chợt nhận ra rằng, chẳng có cha mẹ nào sống mãi để nuôi đứa con mình đến già, biết bao ký ức ùa về, tôi bắt đầu lo sợ, bắt đầu nghĩ đến tương lai…

Ngày hôm sau như thường lệ, tôi về quê, nhưng lần này có tâm trạng gì đó kì lạ lắm, vừa bước vào nhà, nhìn ngang nhìn dọc, rồi kêu lớn "ba ơi con về rồi”, ba mẹ bước ra, vẫn nụ cười ấy, vẫn cái ôm ấy, cũng như bao lần tôi về, nhưng sao hôm này tôi cảm thấy đầy tình thương, ấm áp lắm.

Hôm nay, có lẽ là lần đầu tiên sau chục năm trời tôi chủ động ngồi xuống nói chuyện với ba, trước đây toàn ba gọi tôi ngồi xuống chửi mắng hoặc "giảng đạo”, và thường thì không bao giờ cha con nói chuyện quá mười phút. Ba cũng thấy ngạc nhiên hỏi "Xin tiền nữa hay gì?”, "Dạ hông, ba ăn cơm chưa? Mệt hông?”. Ba tròn mắt nhìn, chắc do ngạc nhiên, đó giờ tôi có hỏi mấy câu đó đâu, ừ mà chính tôi cũng không biết sao lại hỏi vậy… Rồi hai cha con vui vẻ nói về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, quên cả thời gian. Cũng hôm ấy, cũng lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi thấy ba cười tươi đến thế, thấy rõ từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông, rồi bỗng nhiên tôi rơi nước mắt, những giọt nước mắt của tiếc nuối và hối hận.

Hơn lúc nào hết, tôi cảm thấy tuổi già hằn sâu trên khuôn mặt ba mẹ, nó làm tôi ngộ ra nhiều điều, mới biết mình đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian vô ích, mới biết mình sai, sai từ những lần đầu tiên nghe la mắng mà nổi giận, sai từ những lần cãi chày cãi cối về đường đi nước bước cho tương lai, nào đâu biết đó là những điều hay lẽ phải mà ba mẹ muốn dành cho tôi…

Đã muộn rồi, nhưng tôi vẫn đang cố tìm lại những gì đã đánh mất, được bao nhiêu thì được, có còn hơn không. Ba mẹ 60 tuổi, lo cho tôi học xong đại học cũng đã 64-65, tôi còn trả hiếu được bao lâu nữa? Cũng không biết, chỉ biết cầu mong lâu chừng nào tốt chừng đó...

Ba ơi giờ con nhận ra tất cả rồi, con thường hay nói những gì ba dạy cho người thân thiết bên cạnh nghe, hy vọng họ sẽ không sai lầm như con, nếu họ không nghe thì xem như con tự dạy con lại những lời của ba vậy! Ước gì thời gian quay lại để gia đình mình được như hồi xưa, con được ba mẹ ẵm lên như tấm hình này.

Tuổi trẻ bồng bột của tôi là thế đấy, rồi hối hận muộn màng đấy. Đã một năm qua sau cái ngày "cải tà quy chánh, bỏ mặc sự đời". Nhìn ngang ngó dọc, tôi thấy những người như tôi ở cái xã hội này ngày càng nhiều, chẳng biết có quơ đũa cả nắm không nhưng thấy sao nói vậy. Thôi bỏ hết đi! nhìn vào cái gương này mà ngẫm nghĩ cái câu "cuộc đời có bao lâu mà hờ hững…”

Wind

Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu

Ý kiến bạn đọc () Sắp xếp theo:

Rất bổ ích

Rất bổ ích Wind ah

( anhtuyet )


Tôi ước gì anh trai tôi cũng nhận ra như bạn

Doc bai nay toi lai nghi den Ba toi, den anh hai cua toi. Cung nhu ban, anh bat dau be tha tu luc di hoc dai hoc. Gio anh trai toi da 33 tuoi, con ba toi da ngoai 60, ma Ba chua bao gio thanh than, yen long de lo cho anh. Anh co gia dinh va co mot dua con chua duoc 1 tuoi, nhung chua bao gio anh tu lo cho gia dinh, chu dung noi lo cho ba toi. Me toi thi khoc suot, Ba thi hut thuoc nhieu hon, buon nhieu hon, mac du cai tuoi nay chi phai ngoi khong choi voi con, chau thoi. Toi thuong Ba lam, tai o xa nen toi k co dip gan gui de cham nom ba me. Toi cung uoc chi, anh trai toi nhan ra va hoi han de xam hoi, cho Ba Me toi vui ve duoc nhung ngay cuoi doi. Chuc gia dinh ban luon hanh phuc, hay co gang lam ba me vui nha ban. Tinh than rat quan trong cho Ba Me do.

( nguyen )


"Hòa nhập mà không hòa tan"

Đọc bài của bạn tôi lại được sống lại với chính mình hơn chục năm trước. Không khác gì bạn mấy: cũng theo chúng bạn chơi bời, lêu lổng, phá làng phá xóm... nhưng tôi lại luôn nhắc nhở bản thân "hòa nhập chứ không hòa tan". Tôi luôn tự dừng lại khi thấy quá trớn và bây giờ tôi tự hào vì điều đó. Bạn bè vẫn thế, vẫn chơi bời nhưng không ai nói mình được vì mình là thế. "Hòa nhập mà không hòa tan", câu châm ngôn đã giúp tôi vững bước ít nhất cho đến lúc này. Bạn cũng thế, vẫn còn đấy những điều chưa quá muộn. Cố lên!

( YURI )


Hãy yêu thương và quý trọng những gì mình đang có

Đọc bài viết này của bạn, Tôi muốn rơi nước mắt, Tôi ước gì trên mọi người trên thế gian này ai cũng tỉnh ngộ giống như bạn, Hiện nay vẫn còn nhiều người không biết quý trọng người đã sinh ra mình. Bài viết của bạn rất bổ ích, tôi sẽ lấy bài viết này và gửi cho tất cả bạn của Tôi.
Cám ơn bạn.

( Trương Thị Mỹ Phúc )


Hoàn toàn giống mình

Thật ra không hoàn toàn 100% như em nhưng tôi còn tồi tệ hơn em cơ . Bao nhiêu cơ hội tôi đã để trôi qua một cách lẵng phí . Thậm chí người nhà tôi : chú , thím, cô tôi hy vọng vào tôi rất nhiều rồi cuối cùng tôi cũng về con số 0. Và ở cái tuổi 26 tôi tôi vẫn đang ngồi trên ghế giảng đường . Cũng có ý nghĩ như câu uh theo học ngành IT dễ thôi cứ bình tĩnh rồi cũng sẽ qua . Nhung rồi cuối cùng kiến thức đọng lại chẳng được bao nhiêu. Nào athena rồi đủ các trường mà rồi tôi vẫn chẳng vào đâu. Làm cho ba mẹ rồi tất cả mọi người trong gia đình thất vọng, tôi cũng đang cố gắng để tìm lại mình .Không chỉ vì bản thân mà còn vì chữ hiếu chữ nghĩa mà tôi đã nợ người thân quá nhiều . Tôi đang trên đường tìm lại mình , hy vọng em sẽ làm tốt và tôi cũng hy vọng tôi làm được vây. chúc em luôn hoàn thành tốt những mục tiêu mà mình đề ra.

Toiditimtoi14081984.


Cánh cửa luôn mở ra cho những ai biết nhìn lại

Hi bạn, minh cũng đang ở cái tuổi của bạn. Ba mình mất lâu rui , mình không quậy không ăn chơi, mình là con gái. Nhưng thực sự con không ba như nhà không nóc. Bao nhiêu năm rồi mình vẫn rất nhớ về ba mình và ước được có ba như bạn. Bạn hãy trân trọng những gì bạn đang có nhé. Mình thực sự rất quý những người biết sai mà quay đầu như bạn. Rất vui được làm wen. Nếu bạn muốn trò chuyện với mình thì liên hệ nhé. nick : wintersong_tt@yahoo.com.vn

( gởi wind )


cuộc đời có bao lâu mà hờ hững

đọc bài của bạn mình thấy thấp thoáng hình ảnh của mình. dù sao bạn vẫn còn may mắn hơn mình, vì bạn còn ba mẹ để và được yêu thương. đến lúc mình hối hận thì mẹ mình đã không còn nữa. chúc bạn sớm thành công và báo hiếu được cha mẹ

( hab )


mình rất xúc dộng

mình thật sự đã rơi nước mắt, không gì sánh bằng tình cảm của ba mẹ dành cho con cái bạn ah, vẫn còn kịp dể bắt đầu lại bạn nhé

( tuyetle )


Tự soi chính mình

Thực sự mình đã cố dằn lòng kìm nén xúc động dâng lên khi đọc những chia sẻ của bạn ! Có lẽ mình cũng có phần giống như bạn khi tự cho mình cái quyền được ăn chơi, đua đòi. Mình có lẽ may mắn hơn vì cuối cùng cũng đã lấy được tấm bằng đại học những mong có thể bù đắp lại cho gia đình và giúp đỡ cho ba mẹ giờ đã ngoài 60 nhưng có lẽ kiến thức của mình còn quá ít để có thể làm được điều đó mà chỉ có thể tạm tự lo cho bản thân mà thôi. Giờ đây mình lại càng cảm thấy mình tệ hại hơn khi ba mình đang mắc căn bệnh hiểm nghèo mà mình lại không giúp ích gì được chỉ trông chờ vào anh em mà thôi. Cầu mong cho ba mẹ sống lâu hơn để mình có cơ hội báo hiếu.

( min son )


đồng cảm

mình đã rơi nước mắt khi đọc những dòng này, mong sao đấng sinh thành hãy sống lâu, sống khỏe càng lâu bên cạnh chúng ta càng tốt, chúc bạn tìm được con đường mà mình thấy thanh thản về sau.

( đồng cảm )


Tôi ước gì tôi có thể quay đầu lại được như bạn

Ước gì tôi có thể làm được như bạn.

( LE LAM )


Mình không làm được như vậy

Mình không ăn chơi cũng chẳng là con nhà giàu mà ngược lại là thiếu thốn cả tình cảm lẫn vật chất, vì có lẽ sống trong gia đình có người cha luôn say không làm và thường xuyên nghe mắng, đánh mà tôi luyện mình thành người trầm cảm và không nói chuyện tâm sự với bất cứ ai, ngay cả đến giờ, mình ước gì có người cha như bạn.

( PhamThanh )


Hỡi những ai còn cha còn mẹ!

Không dám chắc những ai đang lêu lổng bay nhảy có đọc được bài viết của Wind hay không. Nhưng có 1 sự thật hiển nhiên là cái cảm giác hối hận không báo hiếu đủ cho cha cho mẹ khi người đang nằm bên giường bệnh rất là đau đớn. Tôi đã không còn được mỗi sáng hỏi mẹ "Ba đâu rồi mẹ" thay bằng câu "Sáng nay có gì không mẹ?" Không được hỏi "Ủa mẹ, quán cafe đâu có ba đâu" thay vào đó là "ở nhà sáng giờ có gì không mẹ" mất đi dù là cha hay là mẹ cũng rất là đau đớn, hãy chăm sóc cha mẹ khi còn có thể, đừng để 1 ngày khi bên giường bệnh bạn chỉ biết gục đầu mà khóc, lúc đó đã quá muộn màng!

( Nguyên )


Tôi giống y hệt như bạn...

Tôi giống y hệt như bạn. Nhưng tôi ko còn đi học nữa. Đang loay hoay tìm hướng đi cho cuộc đời mình. tương lai như bầu trời u ám trước mặt. Hoang mang, mò mẫm... Chúc ban thanh cong

( Mr_Silent )


Đọc mà rớm nước mắt

bài viết của bạn thật có hồn. Đọc bài mà mắt mình cứ rơm rớm. Cảm ơn bạn về tất cả

( suong )


Quay đầu là bờ

Phải chi bạn tôi lên mạng đọc những dòng tâm sự này.Biết suy nghĩ lại những gì mình đã làm, để nhận ra sai lầm càng sớm. Hiện tại tôi có người bạn sống với gia đình mà bất cần ba mẹ, suốt ngày đi từ sáng đến khuya mới về để ba mẹ lo lắng, mà đi đâu kia chứ :đánh bài,đá gà,....Tôi khuyên nhủ nhiều lần nhưng không nghe, rồi đến 1 ngày nào đó người đó cũng sẽ hối hận, nhưng có lẽ đã quá muộn màng.

( OANH )


Tôi lại thấy có lỗi với ba mẹ

Đọc bài của WIND tôi lại thấy mình có lỗi với ba mẹ,. Tôi không như WIND nhưng tôi có lỗi với ba mẹ tôi. Một thằng nhà quê ra thành phố học hành rồi trụ lại đất Hà Thành đầy khắc nghiệt. Tôi cố vươn lên, có nhà, có xe hơi và 1 mái ấm gia đình hạnh phúc. Nhưng đó là bây giờ, nhờ bà xã khuyên can tôi. Tôi không tiêu tiền của ba mẹ, tôi tiêu đồng tiền tôi làm ra nhưng ... Cứ nghĩ cái cảnh ba mẹ quần quật làm việc 1 tháng kiếm 2 - 3 triệu trong khi 1 mùa bóng tôi đốt hết cả 1000 triệu. Tôi có học, có địa vị mà đến bây giờ mới thấm thía cái đắng của cuộc sống. Ba mẹ tự hào về tôi, ba mẹ hãnh diện vì tôi với làng xóm nhưng trong cái ánh hào quang sáng chói ấy, vẫn còn những mảng tối. Chưa bao giờ là muộn nếu con muốn mình sống tốt hơn ! Ba tôi từng dạy tôi như thế !

( RIO9029 )


Category: Tâm tình - chia xẽ | Views: 620 | Added by: nguyendangthanh | Rating: 0.0/0 |
Total comments: 0
Name *:
Email *:
Code *:

Lịch
«  June 2011  »
SuMoTuWeThFrSa
   1234
567891011
12131415161718
19202122232425
2627282930
Entries archive
Quảng cáo

 
 

  Chúng tôi chuyên nhận thiết kế,thi công các công trình Dân dụng & Công nghiệp   _ Uy tín - Chất lượng - Thẩm mỹ - Giá cả hợp lý _

Email : nguyendangthanh05@gmail.com _ Website : //nguyendangthanh.ucoz.com - ĐT : 0907.857.826